Alô?

 

Tốt lắm, anh đã đến chưa?

 

Được rồi.

 

Anh vừa nói điện thoại với anh ta,
anh ta nói không có vấn đề gì.

 

Thôi được rồi.

 

Peter đâu?

 

Anh đã giết nó rồi phải không?

 

Anh đã giết nó và còn định
giết luôn tôi nữa.

 

Ồ, lời đề nghị của em rất hay đấy.

 

Nghe đây Marry,
tôi muốn cô biết...

 

24 tiếng vừa qua tôi rất vui
bao gồm cả buổi tiệc của chúng ta.

 

Marvin, mày đã chuẩn bị xong chưa?

 

Tốt lắm, đợi lát nữa hãy ra tay.

 

Anh nói là ta tay?

 

Cô không phải bây giờ muốn phá
hỏng tất cả chứ?

 

Chúng ta đã cùng cố gắng
chịu đựng bấy lâu nay rồi.

 

Chúng ta đã có nói chuyện rồi mà.

 

Em nhớ rồi... em sẽ
không nói nữa...em hứa...

 

Cô đoán xem sẽ như thế nào?

 

Nó đang ở khu vui chơi
phía sau của tôi đấy.

 

Ở đâu?

 

Tạm biệt Marry!

 

Peter!

 

Peter, qua đây đi!

 

23 giờ 20 phút đó Joey.

 

Mày làm khá lắm Marvin.

 

Chúng ta còn phải làm một lần nữa sao?

 

Để xem tao có còn nhớ ngày đoàn tụ
của gia đình hay không?

 

Có được không?

 

Khoan đi, ôm cái đã.

 

Đây là vì chúng ta,
cũng là vì Abby.

 

Nó thật chóng lớn, em không muốn anh
bỏ lỡ giây phút quan trọng nào cả.

 

Anh biết, đã sắp kết thúc rồi,
đây là lần cuối cùng.

 

Khi nào ba mới dẫn con
theo bay một chuyến?

 

Thật ra... cuối tuần này ba đã có đặt
một căn nhà nhỏ nghỉ mát rồi.

 

Con cảm thấy thế nào?

 

Hay lắm!

 

Có thật không?

 

Thật đấy!

 

Tuyệt quá!

 

Abby, con không sao chứ?

 

Không sao, con đang nhìn con cua.

 

Ba cứ yên tâm đi.

 

Được rồi, ông bố à, yên tâm đi,
mẹ con em sẽ không sao đâu.

 

Hãy ráng chăm sóc mẹ con
có được không?

 

Dạ được.

 

Sau khi ba bay lên có dang
đôi cánh máy bay ra không?

 

Thì con cứ xem đi!

 

Hãy dang đôi cánh gà
con của con ra.

 

Dang cánh gà ra đi!

 

Ba đang lắc đôi cánh,
ba đã lắc đôi cánh của ba rồi.

 

Con muốn được xé thư.

 

Phải không?

 

Được rồi, hãy giúp mẹ moi rác ra
từ trong thùng thư đi!

 

Bưu kiện là rác à?

 

Toàn là rác cả.

 

Toàn là rác?

 

Toàn là rác?

 

Toàn là rác?

 

Được rồi, để ở đây đi.

 

Con có muốn ăn kem không?

 

Dạ ăn!

 

Con đi toilet đã.

 

Cũng được.

 

Nè Abby, hãy giúp mẹ lấy quần áo
ở trong rổ đồ ra đi.

 

Vâng!

 

''Karen, bạn có nhà không?
Joan đây!

 

Alô?

 

Được rồi, mình nghĩ là bồ
không có ở nhà đâu.

 

Nghe đây, tối nay mình có rảnh,
sẽ tới nhà bạn học Billy ngủ.

 

Nhớ gọi điện cho mình''

 

Abby, mẹ đang đợi quần áo đấy.

 

Đã được rồi.

 

Mày còn làm gì nữa?

 

Có đồ của gia đình chúng
sẽ yên tâm hơn.

 

30 phút sau hãy gọi
cú điện thoại đầu tiên.

 

Thì giống như trước đây thôi,
thì nhanh lên đi.

 

Con sao rồi?

 

Có cần giúp đỡ không?

 

Abby, có cần mẹ giặt đồ không?

 

''Robed, mày đã đi đâu vậy?''

 

''Tôi chỉ đi ...''

 

Nè, con sao rồi?

 

''Nó sẽ tăng trí thông minh của tao
lên 50 điểm đấy''

 

''Có thật không vậy?''

 

Abby!

 

''Đây là hệ thần kinh
tổng hợp đáng tự hào''

 

Bình tĩnh, Abby không có ở đây,
nhưng nó thật sự là không sao.

 

Tôi là Joe, tôi sẽ giúp cô
vượt qua tất cả chuyện này.

 

Abby!

 

Abby, con đang ở đâu?

 

''Ý đồ xấu''

 

Chào!

 

Chào!

 

Bác sĩ Jenning đây!

 

À, bác sĩ đó à?

 

Có rất nhiều khách đều nói muốn chờ
sự diễn thuyết của anh.

 

Tuyệt quá!

 

Con của tôi đâu?

 

Nè, không phải cô muốn bắn tôi chứ?

 

Câm miệng, nó đâu rồi?

 

Abby đang ở với em họ của tôi.

 

Em họ của tôi có súng AK đó.

 

30 phút tôi phải gọi điện cho nó một lần,
nếu không nó sẽ giết chết con bé.

 

Chỉ đơn giản vậy thôi.

 

Tôi cảm thấy người thật của cô
đẹp hơn trong ảnh nhiều.

 

Ngồi xuống!

 

Nghe đây bà Jenning.

 

Chỉ cần tôi không sao, Abby cũng
không sao, hiểu không?

 

Bà có thể tin tưởng ở Marvin,
lâu nay nó chỉ làm việc theo mệnh lệnh.

 

Chỉ cần người ra lệnh đó là tôi.

 

Ông muốn gì?

 

Cô rất thông minh.

 

Cô cũng phản ứng rất nhanh.

 

Bây giờ đây là
một vụ bắt cóc tống tiền.

 

Nhưng không phải vụ bắt cóc
tống tiền nào cũng thành công cả.

 

Nhưng tôi biết, tôi đã làm
bốn vụ đều thành công.

 

Hãy đưa tao đi gặp nó đi thằng khốn!

 

Tôi biết.
Tôi biết cô đang nghĩ gì.

 

Cô đang nghĩ bốn đứa bé
khác nữa làm sao rồi.

 

Tôi muốn cô biết mỗi một đứa bé
đều đang xem phim hoạt hình,

 

bơi lội, cưỡi ngựa gỗ.

 

Đang làm những việc mà những
đứa bé hạnh phúc làm.

 

Tôi chỉ là thay mặt cha mẹ chúng
và bảo vệ cho chúng thôi.

 

Và chúng phải làm đúng những quy tắc
mà chúng phải tuân theo.

 

Hãy để tôi gọi điện thoại cho Marvin,
để bảo vệ an toàn cho những đứa bé.

 

Nào Karen!

 

Chúa ơi!

 

Mong là cô không ngại
tôi gọi cô Karen.

 

Tôi...

 

Cô có thể cất cây súng đó.

 

Nếu điều đó có thể làm cô dễ chịu hơn,
nhưng tôi cho cô biết...

 

Cây súng này bắn một phát
là hai mạng người đấy.

 

Mạng của tôi... và cả Abby.

 

Có được không?

 

Hay lắm, cám ơn!

 

Nhà của cô rất đẹp.

 

Cám ơn, đêm nay chúng ta thật
vinh dự mời một bác sĩ trẻ tuổi.

 

Lúc tôi biết cậu ấy còn là
một sinh viên nghiên cứu tác dụng
của men bia Guinness.

 

Nếu như tôi nhớ không lầm.

 

Bắt đầu từ lúc đó tôi nhìn thấy
cậu ấy trưởng thành trong sự thực tập.

 

Từ trường y chuyển sang
bên khoa học.

 

Đến cuối cùng đã một được một thành tích
thành công như ngày hôm nay.

 

Tôi nghĩ các vị đều đồng ý
với cách nhận xét của tôi.

 

Các vị, đây là thiên tài
thần kỳ của chúng ta...

 

Bác sĩ Jenning William!

 

Sao không cho tôi được
đưa tiền ông ngay đi?

 

Thứ nhất, ngân hàng đã đóng cửa rồi.

 

Thứ hai, làm vậy sẽ bị nghi ngờ,
không phải sao?

 

Đa số những tên bắt cóc
khác hẳn tôi.

 

Chúng toàn là một lũ ngu ngốc.

 

Chúng luôn bị bắt trong khi
đi lấy tiền chuộc.

 

Chúng dùng mọi cách thật phức tạp,
trên thực tế FBl vẫn có thể phá án.

 

Hãy xem con số thống kê.

 

Những tên bắt cóc lấy tiền
chuộc ngay không có ai thành công cả.

 

Và tại sao?

 

Chính vì việc lấy tiền chuộc,
nên tôi không lấy tiền chuộc.

 

Tôi rất thông minh phải không?

 

Tại sao tối nay Abby
lại không có ở đây?

 

Vì chuyện bắt cóc cũng
giống như một cơ cấu.

 

Là động lực sợ hãi của cơ cấu đó.

 

Cô vì chuyện Abby
mà bị khủng hoảng.

 

Đó cũng là nguyên nhân cô không dám
siết cò có phải không?

 

Đúng là như vậy rồi có phải không?

 

Những ngày tháng không dám
dùng thuốc gây mê của bác sĩ
đã trở thành một quá khứ rồi.

 

Và ngày này tháng này đã
không còn đương đầu với
sự khủng hoảng đó nữa.

 

Bây giờ tôi bào chế được một loại thuốc
chích cho người trong cơn hấp hối.

 

Thuốc này là tôi hợp tác bào chế
với hãng dược Restorase.

 

Tiến hành thực nghiệm ở Portland,
bệnh viện Astoria Momorial.

 

Nội trong mấy giây thì thuốc này
có thể phục hồi tinh thần, cơ bắp.

 

Ông không có tình cảm gì
với những đứa bé đó hay sao?

 

Mấy đứa trẻ có thể chịu đựng tất cả
mọi chuyện nội trong 24 tiếng mà.

 

Tôi đã gặp biết bao nhiêu chuyện
trong nhiều năm đó.

 

Ông nói gì?

 

24 tiếng?

 

Trò chơi này chỉ chơi đúng 24 tiếng
làm một ngày lãnh một ngày lương, 250.000.

 

Chúa ơi, hãy nghe tôi nói đi, nếu đợi
tới ngày mai, Abby sẽ chết mất.

 

Không. Không.
Cô nên nghe tôi nói đó.

 

Chúng ta cứ làm theo đúng thời gian,
đã rõ rồi chứ?

 

Không được có sai lệch
hay là sự cố gì.

 

Nó bị suyễn... bị rất nặng đó.

 

Bệnh của nó có thể
bộc phát bất cứ lúc nào.

 

Cô tài thật đấy.

 

Hãy mở cái ngăn phía sau
của ông ra đi.

 

Mở ra đi!

 

''Thuốc suy thận của Jenning Abby''

 

Mẹ kiếp!

 

Bất kể là thứ gì cũng có thể làm
cho bệnh của nó bộc phát.

 

Nó rất nhạy cảm với
khói thuốc, áp lực.

 

Hãy cho tôi biết, em họ của anh
có hút xì gà không?

 

Tôi không suy nghĩ được gì cả.

 

Ông ta có hút thuốc hay không?

 

Câm miệng!

 

lm lặng đi!

 

Alô, mày đang ở đâu vậy?

 

Sắp tới rồi, mày gọi hơi sớm đó,
có chuyện gì vậy?

 

Nghe đây, hãy trông chừng
con quỷ nhỏ đó.

 

Đưa điện thoại cho tôi.

 

Đưa điện thoại cho tôi.

 

Xảy ra chuyện rồi.

 

Mày muốn tao giải quyết nó à?

 

Không.

 

Chưa đâu.

 

Đã hơn 30 giây rồi,
chúng ta nên cúp máy đi!

 

Chỉ một lần này thôi, mày hãy làm
theo cách của tao.

 

Mày hãy đưa tay sờ ngực
của con quỷ nhỏ đó,
xem nó còn thở hay không?

 

Hãy đợi một lát.

 

Còn, nhưng thở rất yếu.

 

Bây giờ mày hãy làm như vầy.

 

Tao muốn mày đưa nó vào trong nhà.

 

Đóng cửa lại, đừng để nó
đi lung tung, có được không?

 

Nếu như nó khó thở...
hãy cho nó uống cafe.

 

Cafe có thể giúp cho nó thở được.

 

Joe, mày có muốn tao
làm như vậy không?

 

Phải rồi, nếu có chuyện gì thì báo
cho tao biết ngay có biết không?

 

Nếu tôi... giúp cho con của cô,
cô sẽ rất cảm kích tôi có phải không?

 

Phải.
Cái gì?

 

Vâng.

 

Tôi hy vọng là cô có thể
chứng minh cho tôi thấy.

 

Ông hãy dẫn tôi đi thăm nó trước đi.

 

Sau đó tôi sẽ chứng tỏ cho ông thấy.

 

Sao phụ nữ đều biết chiêu này vậy?

 

Học làm gái thì như thế nào?

 

Trả tiền trước rồi mới
được hưởng thụ à?

 

Bài tập của mấy người
là học cái này phải không?

 

Bảo vệ con cái là bản tính bẩm sinh
khi ông có con cái thì sẽ hiểu thôi.

 

Là tao, Marvin.

 

Đã sắp về tới rồi,
nó vẫn còn đang ngủ.

 

Được, tao sẽ gọi mày sau.

 

Họ vẫn chưa về tới nhà.

 

Tôi muốn vào xem phòng ngủ trước.

 

Nhanh lên!

 

Nhanh lên!

 

Bác sĩ Jenning!

 

À, có chuyện gì không?

 

Thẻ gạt cửa của tôi đã bị hư rồi,
có thể mượn điện thoại anh
gọi tiếp tân không?

 

Ở bên bìa thang máy
có điện thoại chính mà.

 

À, phải rồi.

 

Áp lực rất là lớn phải không?

 

Cái gì?

 

Anh đứng trên đó tất cả mọi người
đều ngưỡng mộ anh.

 

Một người đàn ông trẻ tuổi,
có lý tưởng, có hoài bão.

 

Tôi chỉ đứng nhìn anh thôi
thì cũng thấy thích rồi.

 

Tôi cũng rất cảm động đó.

 

Nhưng tôi đã có gia đình rồi.

 

Vậy chúng ta cứ quen tình cảm
trong một đêm đi.

 

Tóm lại người bị thiệt là em...
chứ đâu phải là anh.

 

Xin lỗi!

 

Tôi nghĩ điều đó là không thể nào,
cô nên tìm người khác đi.

 

Cỡ cô có thể tìm được 50 người,
chỉ là trong đó... không có tôi.

 

Chúc ngủ ngon!

 

50 người đối với tôi cũng vô dụng,
vì Abby đâu có tới 50 người cha.

 

Cô nói gì?

 

Con gái anh đã bị bắt cóc rồi.

 

Nếu muốn nó còn sống,
hãy lặp tức cho tôi vào ngay.

 

Tôi phải báo cảnh sát.

 

Không được gọi điện.

 

Nếu anh báo cảnh sát hoặc về nhà
thì có lẽ nó sẽ chết.

 

Nội trong 5 phút tôi phải
gọi cú điện thoại này.

 

Nếu tôi không gọi
chắc chắn con anh sẽ chết.

 

Được rồi, tôi phải làm sao mới
cứu được con tôi.

 

Anh đã vào một thế giới hoàn toàn mới.

 

Bây giờ bạn của tôi
đang cùng vợ anh ở nhà...

 

Vợ tôi? Còn con gái ông
thì đang ở một chỗ khác.

 

Ở đâu?

 

Đợi anh bình tĩnh lại tôi sẽ gọi điện.

 

Và kế tiếp là 30 phút,
điện thoại sẽ reo một lần.

 

Nếu tôi không gọi điện báo bình an,
thì anh hãy mua sẵn cái hòm nhỏ đi.

 

Nó đang ở đâu?

 

Tôi không biết, chỉ biết nội trong
30 phút cảnh sát không thể tới kịp.

 

Như vậy không được đâu.

 

Ngồi xuống đi!

 

Vấn đề là Abby muốn về nhà
phải như thế nào?

 

Sáng mai vợ ông sẽ chuyển 250.000
qua ngân hàng bên này.

 

Và anh đi rút số tiền đó.

 

Đợi khi anh đưa tiền cho tôi,
vợ và con anh sẽ được thả ra ngay.

 

Được, nhưng cô ấy sẽ giải thích sao
về việc rút tiền?

 

Dễ thôi, cô ta sẽ gọi điện cho
quản lý của ông, nói ông
vừa mới nhìn thấy một bức tranh.

 

Và anh muốn mua nó
làm tài sản cá nhân.

 

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong
kế hoạch của chúng tôi.

 

Điều này thật sự rất dễ.

 

Anh cứ tuân thủ nguyên tắc,
thì Abby có thể về nhà.

 

Chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.

 

Cô nghĩ tôi đã nhìn thấy gương mặt
của cô rồi thì chuyện sau đó
còn đáng tin nữa hay sao?

 

Đây là vụ thứ 5 của chúng tôi rồi.

 

Những bậc phụ huynh khác
cũng nhìn thấy mặt của chúng tôi.

 

Nhưng không ai báo cảnh sát cả,
có biết tại sao không?

 

Vì bên cảnh sát bắt đầu
truy tìm chúng tôi.

 

Thì đồng bọn của tôi đã quay trở lại
giết con của anh rồi.

 

Alô.

 

Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Marvin?

 

Tốt, nó vẫn còn đang ngủ.

 

Được, nửa tiếng sau nữa
tao sẽ gọi cho mày.

 

Mẹ!

 

Bây giờ mẹ cháu không có ở đây.

 

Ta là Marvin.

 

Mẹ cháu muốn ta chăm sóc cho cháu.

 

Mẹ đã đi đâu? À không,
ta nói chỉ là đêm nay thôi.

 

Mẹ đi đâu rồi?

 

Mẹ cháu có chút chuyện
phải đi ra ngoài.

 

Cháu muốn mẹ cháu.

 

Không sao đâu.
Không sao đâu.

 

Mọi chuyện đều ổn mà,
tối nay chúng ta sẽ sao cả.

 

Rồi sẽ mau chóng trôi qua thôi.

 

Cháu muốn mẹ cháu.

 

Khoan, hãy gọi Marvin đi!

 

Mẹ!

 

Câm miệng!

 

Ta không thích con nít khóc.

 

Nếu cháu ngoan ngoãn và
không chạy lung tung.

 

Cháu sẽ được chơi với nó.

 

Em ở đâu?

 

Em đang ở chung phòng với hắn.

 

Làm gì mà lâu vậy?

 

Có chút chuyện.

 

Chuyện gì?

 

Hắn rất khó đối phó, hắn khác hẳn
những người khác, có hiểu không?

 

Hắn không có biết quy tắc.

 

Biết rồi.

 

Biết rồi, kêu hắn nghe điện thoại,
để anh nó rõ ràng với hắn.

 

Được rồi.

 

Điện thoại của anh, bác sĩ Jenning.

 

Alô.

 

Bác sĩ Jenning William phải không?

 

Tôi đây, ông là ai?

 

Anh có thể gọi tôi là Joe.

 

Vợ tôi đâu?

 

Có cô ấy đây, cô ấy
đang ở bên cạnh tôi.

 

Anh nên nhìn cô ấy đi.

 

Bây giờ cô ấy đã bắt đầu hiểu rồi,
anh nói chuyện với cô ấy không?

 

Được.

 

Nói ngắn gọn thôi có được không?

 

Đây chính là cảnh tôi thích nhất đấy.

 

Cảnh vợ chồng ân ái lâm li.

 

William!

 

Em có sao không?

 

Chúng đã bắt Abby rồi.

 

Anh biết, em đừng lo.

 

Anh không sao chứ?
Anh đang ở đâu?

 

Phòng ngủ của anh rất đẹp,
cảnh trang trí là số một .

 

Bất kể cả trong lẫn ngoài.

 

Tôi đang nhìn thấy tấm ảnh của Abby,
nó chẳng giống anh tí nào.

 

Mặt nó giống hệt vợ anh.

 

Điều này làm cho người ta ngạc nhiên
đó không phải sao?

 

Nghe đây, tình hình này
có vẻ hơi gây cấn.

 

Có thể cho tôi biết là anh cần gì?

 

Tôi sẽ hoàn thành một cách
lặng lẽ và nhanh chóng.

 

Tuỳ anh muốn sao cũng được.

 

OK, anh chính là đã đối phó với
bệnh nhân như vậy.

 

Anh luôn xem người khác là thằng điên,
rồi sau đó anh muốn làm gì thì làm.

 

Tôi cho anh biết, tôi không phải là
bệnh nhân của anh có biết không?

 

Tôi không muốn làm cho anh mất vui.

 

Nhưng anh hãy nghe đây,
con gái tôi bị bệnh suyễn...

 

Hãy nói những điều tôi chưa biết đi.

 

Nội trong 3 phút rưỡi mà
không thở được, bộ não Abby sẽ chết.

 

Anh nghe đây, Abby phải được ở
bên cạnh Karen, nếu không được
thì nó cũng cần phải có thuốc.

 

Còn những quyết định sau đó
nhường lại cho anh.

 

Nhường lại cho tôi?

 

Đêm nay tôi mới là bác sĩ.

 

Nên đã cho tôi quyết định sự
sống chết của con gái anh.

 

Làm ơn đi!

 

Đừng buộc tội phải hứa gì cả,
bây giờ hãy đưa điện thoại cho bạn tôi.

 

Alô, sao chúng ta lại không biết
về bệnh suyễn vậy?

 

Sao anh lại bỏ sót chuyện này vậy?

 

Em không thích chuyện này đâu.

 

Anh mặc kệ em có thích hay không,
canh chừng nó cho anh, hiểu không?

 

Tạm biệt!

 

Tên đó là ai vậy?

 

Chồng tôi.

 

Tôi nghĩ là hắn không biết là
mình sẽ may mắn cỡ nào đâu.

 

Đi lấy chìa khoá xe của cô đi!

 

Nên lên đường rồi.

 

Đứng lên.

 

Lúc ra ngoài hãy trùm cái này vào,
được rồi chứ?

 

Thời tiết xấu quá.

 

Đợi sau khi chúng ta trở về rồi
cháu có thể xem truyền hình.

 

Vì cháu rất ngoan.

 

Sao rồi?

 

Trên thảm toàn là tàn thuốc.

 

Sao?

 

Cháu không thể...
ngửi thấy tàn thuốc.

 

Tàng thuốc à?

 

Được rồi, hết rồi.

 

Không khí... lồng ngực của cháu...

 

Cháu không thở được...

 

Thuốc của cháu...

 

Cái gì của cháu?

 

Thuốc của cháu,
mẹ không thể nào quên được.

 

Cafe, họ từng nói là dùng cafe.

 

Cafe sẽ giúp ích được.

 

Cafe.

 

Mẹ.

 

Ráng chịu đựng chút đi cô bé!

 

Được rồi, hãy đeo cái này vào.

 

Cột vào mắt!

 

Cũng đã 9 giờ rồi.

 

Ráng chịu đựng
thêm chút nữa đi Abby.

 

Cứu cháu với, Marvin!

 

Nhanh lên.

 

Tiếp tục!

 

Cứu con với mẹ!

 

Mẹ!

 

Nói chuyện đi, tôi thích nghe
giọng nói của cô.

 

Anh muốn tôi nói gì?

 

Kể xem cô đã quen
với bác sĩ như thế nào?

 

Cô không muốn nói
chuyện đó phải không?

 

Đó là kỷ niệm đau khổ hay sao?

 

Để đoán xem, cô vốn là một y tá.

 

Cô đã giúp cho hắn
tốt nghiệp trường y.

 

Sau đó cô thôi việc và sinh con,
có đúng vậy không?

 

Sao anh lại biết vậy?

 

Tôi rất biết nhận xét về con người.

 

Đã tới rồi phải không?

 

Marvin đã sắp sửa tới rồi.

 

Cô không được quá kích động,
cô cũng không được làm bậy đấy.

 

Cô đưa thuốc cho con quỷ nhỏ rồi
chúng ta sẽ đi ngay.

 

Tôi hiểu rồi.

 

Tốt nhất là cô nên hiểu đi.

 

Vì tôi có thể bắn vào cô
bất cứ lúc nào đấy.

 

Lúc cô bỏ đi, Abby nó sẽ rất kích động,
nhưng cô có thể khắc phục được.

 

Cũng giống như ngày đầu tiên nó đi học,
cô có còn nhớ không?

 

Nếu như cô mất bình tĩnh,
hay có ý đồ bỏ trốn,

 

tôi sẽ bắn cô chết ngay.

 

Chứ tôi không bắn chết con nhỏ đâu.

 

Tôi sẽ dùng súng của ba nó bắn cô.

 

Và suốt cuộc đời này của nó
sẽ sống trong ác mộng.

 

Cầm theo đồ đi.

 

Mẹ!

 

Abby!

 

Mẹ!

 

Chúa ơi!

 

Chúa ơi!

 

Chúa ơi, con có sao không?

 

Mẹ đã tới rồi đây.

 

Để mẹ xem con đã.

 

Con bị bệnh rồi.

 

Phải không?

 

Để xem con yêu!

 

Con không có thuốc.

 

Mẹ đã mang thuốc tới rồi.

 

Mẹ đi đâu vậy?

 

Nào, hít đi!

 

1 , 2, 3.

 

Thêm một lần nữa, tốt lắm!

 

Con sẽ không sao đâu,
con có hiểu không?

 

Mẹ!

 

Mẹ!

 

Để mẹ xem!

 

Mày không có gì chứ?

 

Suýt nữa con bé chết rồi,
làm tao sợ gần chết.

 

Bây giờ nó đã uống thuốc rồi,
sẽ không sao đâu.

 

Nó giống y như Katie.

 

Không, nó không giống đâu,
nó là một cô bé khác hoàn toàn.

 

Nó là con của một bác sĩ giàu có,
biết cho nó uống thuốc.

 

Nó sẽ không sao đâu,
có hiểu không?

 

Nghe tình trạng có vẻ
giống như nhau đấy.

 

Không giống đâu, Marvin.

 

Uống nước đi!

 

Đây này!

 

Ông ta có làm tổn hại con không?

 

Dạ không.

 

Ông ta không làm tổn hại con à?

 

Con muốn về nhà.

 

Mẹ biết con yêu, mẹ biết là
con muốn về nhà.

 

Hãy đợi thêm một chút nữa
có được không?

 

Rồi mẹ sẽ tới đón con.

 

Mặc thêm áo vào đi!

 

Ông ta có tốt không Abby?

 

Dạ tốt!

 

Vậy à?

 

Ông ta để con ở đâu vậy?

 

Ở trong một căn nhà gỗ.

 

Căn nhà gỗ à?
Dạ phải.

 

Cách chỗ này có xa không?

 

Dạ không xa lắm.

 

Không xa lắm à?

 

Ông ta có súng không?

 

Dạ không.

 

Không có súng?

 

Hãy nghe mẹ nói,
con phải nghe lời ông ta.

 

Trừ khi là ông ta đối xử
với con không tốt.

 

Lúc đi toilet con phải đi một mình,
đừng để ông ta đưa con đi.

 

Vâng, con biết rồi.

 

Nghe đây, chúng ta
đã gặp một chút sự cố.

 

Nhưng rồi chúng ta sẽ giải quyết ổn thoả,
hiểu rồi chứ?

 

Lần này cũng giống như lần thứ tư thôi.

 

Không, lần này khác rồi,
thuốc đó...

 

Không có gì cả.

 

Chúng ta đã làm chuyện này
biết bao nhiêu lần rồi.

 

Cứ để chúng ta quay lại
kế hoạch đã định.

 

Nửa tiếng ta liên lạc với mày một lần.

 

Cứ như vậy, mày vẫn ổn chứ?

 

Mẹ lại muốn bỏ con đi à?

 

Mẹ bất đắc dĩ thôi, con ráng đợi
tới sáng mai được không?

 

Xong chưa?
Phải đi rồi, Marvin!

 

Tôi xin anh, hãy cho tôi
ở với nó đến sáng.

 

Cô thấy tôi đã nói chuyện với cô
rất dịu dàng rồi đấy.

 

Cô không muốn mọi chuyện
thay đổi chứ?

 

Được rồi.

 

Đi thôi!

 

Con ngoan, con sẽ không sao đâu.
Không! Mẹ! Mẹ yêu con!

 

Thuốc của nó!

 

Thuốc của nó!

 

Mẹ!

 

Mẹ yêu con!

 

Không,

 

Không.

 

Chúa ơi, không!
Đừng làm vậy!

 

Đây là con của tôi!

 

Không!

 

Mẹ kiếp!

 

Mẹ kiếp!

 

Mẹ kiếp, cô làm sao vậy?

 

Cô muốn làm hỏng
tất cả mọi chuyện à?

 

Cô tưởng trong thế giới của cô
không có trẻ em nào chết sao?

 

Mẹ kiếp!

 

Tôi thừa nhận... cô là một người
đàn bà rất có cá tính.

 

Nhưng mỗi một người
đều có phạm một sai lầm.

 

Cô vừa mới phạm một sai lầm rồi đó.

 

Alô.

 

Em yêu, kêu bác sĩ nghe đi!

 

Mọi người đang làm gì vậy?

 

Con quỷ nhỏ vừa mới uống thuốc,
đã không sao rồi.

 

Kêu tên bác sĩ nghe đi!

 

Mọi người đang ở đâu?

 

Mọi người đang trở về nhà,
kêu tên bác sĩ nghe điện thoại đi.

 

Được rồi.
Tìm anh đấy.

 

Alô?

 

Alô, xin chào!

 

Cho anh biết một tin quan trọng đây,
hãy nghe cô vợ xinh đẹp của anh nói.

 

William!

 

Em không sao chứ?

 

Mọi chuyện sao rồi?

 

Em đã gặp Abby,
bệnh của nó lại bộc phát.

 

Nó không sao chứ?

 

Bây giờ nó đã không sao, em có
gửi thuốc cho nó rồi.

 

Nhưng chỗ ở của nó
cách bệnh viện rất xa.

 

Karen!

 

Karen!

 

Bình tĩnh đi bác sĩ, con quỷ nhỏ
bị xảy ra chút vần đề.

 

Tức là vầy, trong cảnh có nước mắt,
tiếng khóc, anh biết đó.

 

Nhưng chẳng làm sao cả.

 

Nghe đây, phải nhanh nhẹn một chút đó.

 

Có cần khăn giấy không?

 

Mày chết đi!

 

Cô đúng là gan đấy!

 

Tôi thích bạo lực.

 

Sao?

 

Chưa từng làm như vậy à?

 

Đây không phải là
sự tận hưởng lạc thú.

 

Cái này là bị đánh và không phải
chỉ lần này thôi đâu.

 

Phải không?

 

Anh muốn đưa tôi
tới dự hội nghị à?

 

Mặc vào đi!

 

Được rồi, bố!

 

Tôi có một vấn đề.

 

Đi chết đi!

 

Cô thật sự muốn tham dự vụ bắt cóc
lần này hay sao?

 

Tôi cảm thấy là
cô không muốn đấy.

 

Chỉ có Joe mới vui trong vụ này
chứ không phải là cô.

 

Sao anh lại cho là tôi
sẽ bán đứng anh ta?

 

Sao anh cứ mãi ép tôi.

 

Cứ để chuyện này tiến hành
theo kế hoạch đi.

 

Chuyện này là khác đấy, vì mày
không biết là Abby có bệnh.

 

Nếu con gái tôi chết thì mấy
người làm sao đây?

 

Mấy người có nghĩ tới không?
Nhưng tôi đang nghĩ tới đấy.

 

Có muốn tôi nói với Joe anh đang
chĩa súng vào tôi không?

 

Katie.

 

Katie?

 

Lúc cháu bệnh,
ông gọi cháu như vậy.

 

Nó cũng là một cô bé
giống như cháu vậy.

 

Bây giờ nó đã lên thiên đàng rồi.

 

Cháu cũng có một con mèo cũng
lên thiên đàng rồi.

 

Ông là ba của cô bé đó à?

 

Nó cũng là người nhà của ta.
Cũng là bạn của ta.

 

Nó đã chết vào hai năm trước rồi.

 

Cháu biết không, sau khi chết chết
cháu sẽ giữ được mãi cái tuổi này.

 

Nên nó mãi mãi là 6 tuổi.

 

Nè, có lẽ nó có quen
con mèo của cháu đấy.

 

Vậy thì thật sự quá trùng hợp rồi.

 

Alô.

 

Alô em yêu, chào em.

 

Tụi anh đã sắp về tới nhà rồi,
không có gì chứ?

 

Không.

 

Có chuyện đấy, tên bác sĩ
đã nổi điên lên.

 

Hắn đã làm sao rồi?

 

Hắn đã đánh em.

 

Kêu hắn nghe điện thoại đi.

 

Tôi xin lỗi.

 

Tôi đã bị điên rồi, tôi đảm bảo
sẽ không tái phạm nữa.

 

Anh đã dùng gì đánh cô ấy?

 

Điện thoại, nhưng không mạnh lắm.

 

Anh hãy nghe đây.

 

Nè, anh muốn làm gì?

 

Chúa ơi, Karen!

 

Ôi mẹ kiếp, điện thoại của tao
bị dính máu rồi.

 

Đã hiểu rõ chưa?

 

Mày cần phải hiểu quy tắc
của toàn bộ sự việc đấy.

 

Tôi xin anh đừng làm
tổn hại vợ tôi.

 

Mày cũng vậy đấy tên khốn à!

 

Hôm nay tôi đã làm quá
nhiều việc thiện rồi.

 

Tôi không biết cô thế nào
nhưng tôi đã đói lắm rồi.

 

Tôi có một ý kiến hay,
sao cô không ngồi xuống đi?

 

Để tôi làm cơm tối,
cô cảm thấy sao?

 

Để bù đắp cho chuyện
không vui vừa rồi.

 

Được rồi, để xem trong nhà
có gì không.

 

Không có nói gì sao?

 

Là một bác sĩ chuyên gây mê
là có một ưu thế.

 

Là họ không cần phải đối mặt với
những bệnh nhân phiền phức.

 

Và đa số bác sĩ khi về nhà thì
không nghe điện thoại nữa.

 

Thần y William của tôi
cũng như vậy đấy.

 

Thời gian của hắn về nhà
là nghỉ ngơi...

 

...ăn buổi cơm tối lãng mạn...
ân ái với người vợ xinh đẹp.

 

Tôi thành thật xin lỗi...

 

Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần
phải làm như vậy.

 

Nè, tôi có một ý kiến.

 

Cô có son phấn không?

 

Để tôi trang điểm lại giùm cô.

 

Xong rồi.

 

Rất là đẹp.

 

Karen!

 

Đã khuya vậy rồi,
còn ai tới nữa vậy?

 

Hàng xóm thôi.

 

Karen!

 

Cứ đi mở cửa, hãy diễn cho
thật tốt có hiểu không?

 

Đừng làm chuyện dại dột đấy.

 

Đó còn phải xem anh thế nào.

 

Chào.

 

Chào.

 

Joan, đã khuya lắm rồi,
cậu nên gọi điện tới trước.

 

Mình thấy cậu vẫn còn mở đèn.

 

Mình đang định đi đón billy.

 

Đến nhà bạn học ngủ đôi khi
cũng phải trang bị.

 

Có hiểu ý của mình không vậy?

 

Tóm lại khi ra ngoài, mình muốn
luôn tiện ghé đây lấy đĩa cho rồi.

 

Xin chào.

 

Ồ xin lỗi.

 

Tôi tưởng anh là William.

 

À không Joan, anh ta là...

 

Tôi là Joe, bạn của William.

 

À, rất hân hạnh được
quen biết anh.

 

Hân hạnh.

 

Còn William đâu?

 

À, đi học rồi.

 

Đây là chuyện thường xảy ra mà.

 

Để mình đi lấy đĩa cho cậu.

 

Cậu nên báo cho Joe biết trước,
mắc công anh ấy lại tới rồi không gặp.

 

Không có William, cũng có thể
ngồi chơi với Karen mà.

 

Anh quen William trong
trường hợp nào vậy?

 

Chúng tôi là bạn đồng nghiệp
ở North Side General.

 

Mình đang định nói là William
không làm ở đó hơn một năm rồi.

 

Tôi đã quen anh ta ở đó đấy.

 

Vâng.

 

Joan...

 

Anh ấy là bạn của mình,
không phải bạn của William.

 

Cho nên...

 

Mình hy vọng cậu đừng...

 

...đừng nói chuyện này với ai,
cậu có hiểu không?

 

Ồ dĩ nhiên, mình sẽ không...

 

Dĩ nhiên là không nói rồi.

 

Cảm ơn.

 

Để anh đi rót rượu nha.

 

Chúa ơi Karen.

 

Cậu có biết cậu đang
làm gì không?

 

Abby không có ở nhà à?

 

Nó đang ở trên lầu,
nó ngủ rồi.

 

Nhớ đừng nói chuyện này
với ai nhé.

 

Mình biết rồi.

 

Mình không biết là trong hôn nhân
của cậu xảy ra vấn đề.

 

Cậu không sao chứ?

 

Mình không sao.

 

Trông cậu có vẻ hơi mệt mỏi.

 

Không, mình vẫn khoẻ, chỉ là bây giờ
mình không được tiện lắm.

 

Để sau khi ăn tối mình sẽ
liên lạc với cậu.

 

Cái đĩa ở đây này.

 

Mình sẽ ủng hộ cậu.

 

Tạm biệt William...

 

À tôi muốn nói tạm biệt Joe.

 

Bye.

 

Tôi rất vui được gặp anh.

 

Tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh.

 

Chúc ngủ ngon.

 

Mình thích vẻ mặt làm người ta
khiếp đảm của anh ta.

 

Cô ta vẫn còn đứng nhìn
ngoài cửa sổ đấy.

 

Bây giờ thì cô ta đã tin rồi.

 

Đừng chống cự nếu không sẽ
không được giống đấy.

 

Đứng sát vào, hãy cố diễn
cho thật giống.

 

Cô làm khá lắm, nhưng cô còn
có thể làm khá hơn nữa.

 

Tôi thề là vừa rồi cô ta
còn đứng bên ngoài.

 

Vâng.

 

Thì ra cô đã có con rồi.

 

Sao?

 

Vết sẹo mổ ở nơi bụng.

 

Không phải, tôi là mổ ruột thừa.

 

Không, tôi là bác sĩ,
tôi hiểu rất rõ.

 

Cô cũng là một người mẹ mà cô
làm ra những chuyện như vậy sao?

 

Tôi xin cô, hãy mau chóng
kết thúc tất cả mọi chuyện đi.

 

Rất ngon, không phải là tôi
tự khen mình đâu.

 

Cô nên ăn chút gì đi.
Cô nên có sức khoẻ.

 

Chúa ơi, người tôi hôi
chết đi được.

 

Để xem William có quần áo gì đẹp
để tôi mượn mặc với.

 

Đây là áo ngủ quyến rũ
của hắn đây sao?

 

Mỗi tuần thứ bảy đều mặc cái áo
khiêu gợi này phải không?

 

Để tôi đoán đã.

 

Sau khi hai người lên giường thì
đã trở thành cô mặc nó.

 

Có phải không vậy?

 

Tôi mặc trông thế nào?

 

Anh chọn đối tượng bắt cóc
như thế nào?

 

Họ cần phải giàu có.

 

Có con cái cỡ tuổi thích hợp.

 

Người mẹ cần phải xinh đẹp.

 

Và ba của chúng cần là
bác sĩ phải không?

 

Anh làm sao biết được
những cái tên đó?

 

Anh làm sao biết được
những cái tên đó?

 

Và anh làm sao biết được bệnh viện
ở North Side General?

 

Trước đây anh làm việc ở đó sao?

 

Anh chính là đã quen biết
William ở đó à?

 

Nè, anh muốn đi đâu?

 

Anh đang làm gì vậy?

 

Tới đây.

 

Hãy xem đi.

 

Đây chính là nguyên nhân đêm nay
chúng ta có thể vui vẻ.

 

Vợ anh có biết...đây cũng là một
phần kế hoạch của anh không?

 

Giữa tôi và vợ tôi không có bí mật.

 

Để tôi làm một mình.

 

Tôi sẽ vào phòng tắm cởi.

 

Cô xấu hổ à?

 

Phụ nữ đẹp như cô vậy
có gì phải xấu hổ chứ?

 

Cô không có gì chứ?

 

Không, sẽ xong ngay.

 

Được rồi.

 

Cháu có mệt không?

 

Thuốc của cháu đã giúp cháu
tỉnh táo hẳn ra.

 

Nhưng cháu thấy hơi đói.

 

Ồ phải.
Ta cũng vậy.

 

Để ta đi xem, còn có súp ở lò viba.
Có cả bắp rang nữa.

 

Chúng ta có thể vừa ăn,
vừa xem truyền hình.

 

Dạ được.

 

Cháu phải đi toilet.

 

Anh đã làm tôi giật cả mình.

 

Chúa ơi.

 

Cô đúng là một phụ nữ đẹp.

 

Anh muốn làm như thế nào?

 

Sao cô không cho tôi biết cô và
William đã làm như thế nào?

 

Và chúng ta có thể làm
ngược lại điều đó.

 

Có thể không nói về
anh ấy không?

 

Vô tình xúc phạm thôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn...

 

Tôi nghĩ hắn sẽ không mấy
hiểu về điều này đâu.

 

Anh hiểu phải không?

 

Là như vậy phải không?

 

Tôi sẽ để cho cô nhận xét.

 

Cô khác hẳn với những
người mẹ khác đấy.

 

Nhắm mắt của anh lại đi.

 

Tôi thích nhìn.

 

Nằm yên, đừng hòng
nghĩ tới nữa.

 

Đó là gì vậy?

 

Dao phẫu thuật.

 

Tao sẽ cắt gân của mày
một cách dễ dàng.

 

Và mày sẽ không còn
cảm giác gì.

 

Ôi chúa ơi.

 

Mau gọi điện cho Marvin.

 

Cô sẽ không có can đảm đó đâu.

 

Tao sẽ giết mày.

 

Tao sẽ giết mày giống như
giết một con gà vậy.

 

Gọi mau!

 

Từ từ!

 

Gọi mau đi!
Cô muốn tôi nói gì?

 

Nói với Marvin là mày đã
lấy được tiền rồi.

 

Kêu hắn lập tức đưa
Abby sang đây.

 

Điện thoại đã reo chưa?

 

Đợi một lát.

 

Đã reo chưa?

 

Abby! Đã có ăn rồi!

 

Chết tiệt, hắn không nghe
điện thoại.

 

Sao?

 

Abby! Không được bỏ trốn!

 

Abby!

 

Abby! Đừng có chạy nữa!

 

Mày đã gọi lộn số rồi.

 

Tôi thề là không có.

 

Vậy tại sao hắn lại không nghe?

 

Ta kêu cháu không được
chạy lung tung mà.

 

Abby!

 

Tại sao hắn lại không nghe chứ?

 

Mẹ kiếp, sao tôi biết được.

 

Điện thoại đã chuyển sang
hộp thư thoại rồi, cô nghe đi.

 

''Xin bạn cứ nhắn lại...số điện thoại
bạn gọi hiện giờ không liên lạc được''

 

Chúa ơi, con gái tôi đâu?

 

Con gái tôi đâu?

 

Cô đã làm tôi bị thương rồi.

 

Mẹ kiếp cô đã làm tôi
bị thương rồi đó.

 

Con quỷ nhỏ của cô
sẽ chết chắc rồi.

 

Nè, cô vẫn chưa cắt trúng đâu.

 

Mẹ kiếp! Cô vẫn chưa
cắt trúng đâu.

 

Mẹ! Con yêu.
Con đang ở đâu vậy?

 

Không biết. Đang ở trong rừng.
Con đã bỏ trốn đó.

 

Con hãy nghe mẹ nói!

 

Mẹ!

 

Con nghe mẹ nói đã!

 

Mau chạy đi!
Chạy càng xa càng tốt!

 

Hãy mau chạy ra đường lộ,
đó xe hoặc báo cảnh sát.

 

Con có nghe rõ không?

 

Mau rời khỏi đó, đừng để
hắn bắt được con.

 

Mẹ ơi, con sợ lắm.

 

Con sẽ không sao đâu,
mẹ lập tức tới đón con.

 

Con mau chạy đi!

 

Mở cửa ra!

 

Abby!
Mẹ!

 

Mau mở cửa ra!

 

Mẹ!

 

Mẹ!

 

Buông tôi ra!

 

Xin lỗi, nó sẽ không chạy
lung tung nữa.

 

Mở cửa!

 

Để cho con gái tôi
nghe điện thoại.

 

Hãy nói với hắn kêu hắn không
được làm tổn hại con gái tao.

 

Nói với hắn đi.

 

Marvin.

 

Nếu mày nghe thấy tiếng súng.
Thì giết con quỷ nhỏ đó đi.

 

Vừa rồi cô đã phạm sai lầm
lần thứ hai.

 

Tôi phải đi toilet.
OK.

 

''Có chuyện rồi.

 

Hắn biết anh ở
North Side General.

 

Đây là chuyện ân oán cá nhân,
hắn sẽ giết Abby.

 

''Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện,
tôi không cần nghe giải thích.

 

Tôi đã hiểu rất rõ rồi,
tôi chỉ cần thời gian để buồn...''

 

Cô hãy xem đi.

 

Đây là tin nhắn của vợ tôi.

 

Abby ở đâu?

 

Tôi không biết.

 

Cô biết.

 

Trước đây cô đã làm
vụ này bốn lần rồi.

 

Mẹ kiếp tôi không biết.

 

Đây chỉ là một phần
trong kế hoạch thôi.

 

Đây là thuốc mê.

 

Nếu tôi chích vào cô,
cô sẽ toàn thân tê liệt.

 

Mẹ kiếp anh muốn gì?

 

Cái này có thể làm tên sát thủ giết
người trở thành một con mèo ngoan.

 

Nhưng cô còn có sự lựa chọn.

 

Cô hãy cho tôi biết
Abby đang ở đâu.

 

Nếu không cô sẽ trở thành
một xác chết.

 

Nếu tôi bóp cò,
anh sẽ chết chắc đấy.

 

Bóp cò đi.

 

Không, mẹ kiếp!

 

Không!

 

Đừng chống cự nữa.

 

Tôi biết là cô sẽ nghe thấy,
cô đang cố giằng co.

 

Cô muốn cử động đôi tay,
nhưng không làm được.

 

Cô muốn thở nhưng cũng
không thở được.

 

Trừ khi là tôi chích
thuốc giải cho cô.

 

Giống như sống không bằng
chết phải không?

 

Có lẽ bây giờ cô cũng đang
sợ hãi như cô gái tôi vậy.

 

Hãy nói nó ở đâu, nếu không sẽ bị
đau khổ thêm một lần nữa.

 

Nếu không thì sẽ kéo dài đến nỗi
tôi cũng không cứu được cô.

 

Cô hãy nhớ, 3 phút rưỡi
toàn bộ não sẽ bị chết.

 

Đã sắp hết thời gian rồi,
hãy nhớ cảm giác này đi.

 

Abby đang ở đâu?

 

Nó đang ở đâu?

 

Con tôi cũng từng có cảm giác
như vậy phải không?

 

Cái gì?

 

Lúc anh hại chết con tôi,
có cảm giác này phải không?

 

Cô nói gì vậy?

 

Trong bóp của tôi...

 

Hãy lật ngược ra phía sau.

 

Chúa ơi.

 

Katie Hickey.

 

Phải, là Katie Hickey.

 

Cô tưởng là tôi hại chết Katie?

 

Chính là anh.
Bác sĩ phẫu thuật đã nói vậy.

 

Nói gì?

 

Nói là anh chưa làm nó tỉnh hẳn,
anh không có cầm máu cho nó.

 

Anh không có giám sát
huyết áp của nó.

 

Katie đã bị khối u, bác sĩ giải phẫu
lại không thể cắt được khối u đó.

 

Và anh ta đã cắt nhầm động
mạch chủ của nó, nên
không thể nào cầm máu được.

 

Anh ta nói cuộc giải phẫu của nó
đã tiến hành rất thành công.

 

Phẫu thuật không có vấn đề...

 

Hắn nói dối!

 

Hắn nói vậy là tự bảo vệ
mình thôi.

 

Và như vậy cô mới không
bắt tội của hắn.

 

Chúa ơi, đây là nguyên nhân mấy người
đã nhắm vào gia đình tôi đó sao?

 

Joe muốn trả thù.

 

Sẽ chẳng có đứa bé nào
bị hại đâu.

 

Vậy cô hãy cho tôi biết
con gái tôi đang ở đâu?

 

Là ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ,
nằm ở phía Đông, núi Cascades.

 

Được rồi.

 

Nên gọi điện đi.

 

Cô tưởng là mình... thông minh hơn
những người mẹ khác.

 

Nhưng cô không phải.

 

Cô phải biết...họ không dám
làm tổn thương tôi.

 

Và con của họ mới
có thể còn sống.

 

Tôi muốn bây giờ cô phải
nghĩ tới Marvin.

 

Hắn đang ngồi đó...
nhìn đồng hồ.

 

Và chờ đợi.

 

Đã tới giờ rồi.

 

Đã đến lúc của trò chơi rồi.

 

Nhưng cháu phải nhắm
mắt lại trước đã.

 

Joe...

 

Nó là con gái của tôi.

 

Nó là đứa con yêu của tôi.

 

Cháu phải nghĩ tới...những điều
tốt nhất...và đẹp nhất.

 

Cháu đang nghĩ tới mẹ của cháu.

 

Phải, chính là như vậy.
Bà ấy rất đẹp.

 

Bà ấy rất đẹp, và cũng
rất thương cháu.

 

Bây giờ...ta muốn cháu ngồi yên.

 

Joe phải không?

 

Là tao, không lẽ là mày
tưởng là ai?

 

Mày đã gọi trễ.

 

Mày không nên gọi trễ
mày có hiểu không?

 

Tao hiểu, tao xin lỗi.

 

Bây giờ không sao rồi,
tất cả mọi chuyện đều ổn.

 

Mọi chuyện đã sắp kết thúc rồi.

 

Cũng giống như trước đây
có phải không?

 

Có phải không?

 

Phải.

 

Cũng giống như trước đây vậy.

 

Tôi sẽ làm theo kế hoạch của anh.

 

Anh không cần phải lo lắng.

 

Anh sẽ lấy được tiền.

 

Cô có từng nghĩ...

 

Chuyện này là không liên quan
tới tiền phải không?

 

Tôi muốn nói...

 

Cô có từng nghĩ
như vậy không?

 

Người như tôi vậy, có lẽ động cơ
gây án là phải vì tiền.

 

Hank!

 

Dậy đi!

 

Tôi có chuyện quan trọng đây.

 

Có chuyện gì?

 

Con tôi đang gặp nguy hiểm,
cần anh giúp đỡ.

 

Nhưng anh phải hứa với tôi
là không được báo cảnh sát.

 

Tôi không hiểu gì cả.

 

Con gái tôi đã bị bắt cóc.

 

Tôi không thể báo cảnh sát,
nếu không nó sẽ chết.

 

Anh có hiểu không?

 

Tôi hiểu rồi.

 

Chúng liên lạc bằng mật mã
của tin nhắn.

 

Có lẽ tổng đài bên tin nhắn có thể
theo dõi được địa điểm nơi gọi.

 

Bây giờ đã có thể về nhà rồi chứ?

 

Sắp sửa rồi.

 

Con sẽ được về nhà với mẹ con.

 

Nhưng chúng ta phải đợi
một cuộc điện thoại nữa.

 

Rồi sau đó chúng ta đã
có thể xuất phát.

 

Đây là quy tắc.

 

Trẻ con luôn giống như một bức tranh...
Đám mây, mặt trời và hoa.

 

Nó vẽ rất đẹp.

 

Trẻ con thường không mấy biết vẽ,
nhưng nó đã rất giỏi.

 

một ngày thật tồi tệ phải không?

 

Tôi biết.

 

Tôi biết là anh có một đứa con.

 

Đừng tưởng là cô hiểu biết
chuyện của tôi.

 

Được rồi, đi thôi.

 

Khuôn mặt hãy cười lên,
đã ra phố rồi.

 

Alô.

 

Chúng tôi đã tìm được
manh mối rồi.

 

Phải không?

 

Mỗi 30 phút là có điện thoại
gọi một lần.

 

Điện thoại được gọi từ đâu?

 

Là được gọi từ Zillah đến
Eadtern Cascadas.

 

Nội trong 45 phút chúng tôi
sẽ cho xe đến đó ngay.

 

Vậy thì đi nhanh lên đi.

 

Nhưng...là như vầy, tôi cần phải
bàn lại với cấp trên chuyện này.

 

Không.

 

Phải có cảnh sát
giải quyết chuyện này.

 

Nè, anh không được...

 

Joe sẽ phát hiện anh.

 

Cô làm gì vậy?

 

Làm như vậy sẽ tiêu đó!
Không được cho ông ấy biết!

 

Cô cần phải giải thích về
cái chết của Katie.

 

Anh ta sẽ không tin tôi.

 

Anh ta sẽ cho là tôi
phản bội anh ta.

 

Tôi phải gọi điện lại cho anh ấy,
nếu không anh ấy sẽ báo cảnh sát đấy.

 

Nên tới ngân hàng rồi.

 

Cô lái xe đi.

 

Alô.

 

Anh biết. Anh biết, anh đang
trên đường đi rồi.

 

Vậy khi nào hắn mới tới?

 

Được rồi, tụi này sẽ tới ngay.

 

Chào Gray.

 

Tôi nghĩ có lẽ anh đã nhận được điện
thoại của William rồi phải không?

 

Vâng.

 

Dùng tiền mặt mua một
bức tranh 250.000.

 

10 giờ là phải chuyển tiền
vào ngân hàng Seattle.

 

Nếu không bức tranh sẽ bị
người ta mua mất.

 

Anh biết không, có lẽ bây giờ
tiền đã tới Seattle.

 

Sao anh không gọi điện
hỏi thử đi?

 

Mẹ kiếp, chúng ta bị
theo dõi rồi.

 

Anh đã quá căng thẳng rồi.

 

Phải không?

 

Có lẽ đây là trực thăng của
bên giao thông thôi.

 

Mẹ kiếp đúng là vớ vẩn.
Chạy vào bãi đậu xe đi.

 

Cherifl đang ở đó!
Chạy qua đó đi!

 

Abby đang ở với cô ấy à?

 

Đóng cửa sổ bên của cô lại đi!

 

Được rồi, giảm tốc độ.

 

Giảm tốc độ.

 

Tôi không muốn làm cô ấy sợ.

 

Cứ ngừng ở đây đi.

 

Nè, em có sao không?

 

Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?

 

Ngừng tay đi!

 

Mẹ kiếp, mau lên xe!

 

Cô có nhìn thấy không?

 

Có nhìn thấy lũ heo
ngốc đó không?

 

Tôi là một thiên tài đó!

 

Tạm biệt các vị.

 

Cứ từ từ chơi đi.

 

Anh chỉ có 7 phút.

 

Đừng buộc tội phải gọi điện
cho anh ta.

 

Xin chào tôi là bác sĩ
Jenning William.

 

Ồ, ông Hibbing sẽ nói
chuyện với anh.

 

Tại sao?

 

Nè xin lỗi, tôi đang vội đó.

 

Chỉ một phút thôi.
Xin hãy đi theo tôi.

 

Ồ chào bác sĩ Jenning.

 

Như anh thấy đó,
tiền đang ở đây.

 

Mời ngồi.

 

Tôi đang vội.
Xin hỏi có chuyện gì?

 

Bác sĩ Jenning, tôi là
Bill Chalner bên FBl.

 

Sáng nay chúng tôi vừa mới biết
là con gái anh bị bắt cóc.

 

Chúng tôi tới đây là giúp anh
giải cứu nó.

 

Làm sao giúp?

 

Sinh tử của con gái anh là nằm
trong giây phút đưa tiền chuộc.

 

Đội đặc nhiệm sẽ
giải cứu chuyện này.

 

Nhưng trước khi họ nhúng tay
vào chuyện này.

 

Họ cần phải biết chi tiết
của việc giao tiền chuộc.

 

Chúng tôi muốn anh phải đeo
phone tại này.

 

Nếu để chúng biết chúng sẽ giết
con gái tôi đó, ông có hiểu không?

 

Xin anh hãy tin tôi.

 

Chúng tôi biết bản thân mình
đang làm gì.

 

Thời gian có hạn thôi,
anh có đồng ý đeo vào không?

 

Được rồi.

 

Làm gì lâu vậy?

 

Không phải mã số một Seri.

 

Là tiền cũ.

 

Tốt lắm!

 

Bỏ vào trong túi này đi!
Nhanh lên!

 

Có lấy được tiền không?

 

Có, đã lấy được rồi.

 

Em có chuyện gì
muốn nói với anh à?

 

Không.

 

Anh muốn nói gì?

 

Không.

 

Được rồi, em đang trên đường
trở về khách sạn đây.
Sẽ gặp nhau ở đâu đây?

 

Đừng nóng lòng.

 

Anh muốn em làm như vầy.

 

Trưa nay hãy ngồi máy bay
rời khỏi Seattle,
dùng hộ chiếu giả của em đó.

 

Anh và Marvin sẽ gặp em
ở địa điểm cũ.

 

Em có hiểu không?

 

Tại sao?

 

Chúng ta không phải
cùng đi di lịch à?

 

Tại sao chứ?

 

Hãy nghe anh nói.

 

Sự việc đã có chút thay đổi,
sẽ tốt cho mọi người.

 

Và cũng sẽ an toàn hơn,
có hiểu không?

 

Anh không được
thay đổi kế hoạch.

 

Anh không được làm trái
quy tắc của mình.

 

Anh làm như vậy sẽ
xảy ra chuyện.

 

Anh có còn nhớ không?

 

Anh không được làm trái
quy tắc của mình như vậy.

 

Quy tắc là anh định.
Mẹ kiếp em có hiểu không vậy?

 

Anh có thể định, cũng có thể phá.

 

Hãy câm miệng lại!
Cứ làm theo đi!

 

Joe, anh đang định làm gì vậy?

 

Anh sẽ không làm hại
bất cứ ai chứ?

 

Anh không cần phải làm như vậy,
chúng ta không cần làm hại bất cứ ai.

 

Em đã lấy được tiền rồi.

 

Chúng ta nên làm việc
chúng ta nên làm.

 

Được rồi. Mẹ kiếp xong việc rồi
thì chuồn thôi.

 

Được.

 

Không có ai bị thương cả,
sao em lại cho là anh sẽ làm
tổn thương người khác chứ?

 

Làm vậy chỉ là muốn
an toàn hơn thôi.

 

Nó sẽ tương đối an toàn hơn.

 

Anh có bất ngờ dành
cho em đó em yêu.

 

Chính là...

 

Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.

 

Chắc chắn cuộc sống ở bên
phương nam rất tuyệt.

 

Rất là tuyệt đó.

 

Nghe đây, anh phải cúp máy rồi.

 

Anh cúp máy nhé!

 

Không, đừng cúp máy!

 

Hẹn gặp lại.

 

Chuyện gì vậy?

 

Cô đừng che giấu sự thật nữa.

 

Nếu cô không ngăn chặn hắn,
hắn sẽ ra tay đấy.

 

Không được, tôi phải đưa anh
về khách sạn, anh ta sẽ
gọi tới bất cứ lúc nào.

 

Cô phải thuyết phục Joe,
tôi không có hại chết Katie.

 

Hãy nghe tôi nói.

 

Tôi sẽ giúp cô giảm nhẹ tội,
để cô có thể giữ được tiền.

 

Lương tâm và cả Joe.

 

Cô cần phải cho hắn biết sự thật
về cái chết của Katie.

 

Cô cần phải ngăn chặn hắn.

 

Tôi là Cheryl.

 

Cô đã làm trái quy tắc rồi.

 

Không, là Joe đã làm trái quy tắc.

 

Joe định làm hại cô bé đó!

 

Có lẽ anh định giết nó!
Chúng ta cần phải cứu cô bé.

 

Cô không nên gọi điện cho tôi.

 

Marvin!

 

Anh ta đã bỏ phone tai đó rồi.

 

Hãy giữ khoảng cách
với mục tiêu.

 

Bất kể là xảy ra chuyện gì
cũng không được đến quá gần.

 

Nghe đây, tôi có cách này.

 

Hãy chở tôi ra bờ sông.

 

Xin hãy nối dây qua phòng
giám đốc Holden.

 

Tôi có chuyện rất quan trọng.

 

Nhanh lên!

 

Tôi là Holden đây,
xin hỏi có chuyện gì?

 

Chào anh, tôi là bác sĩ Jenning.

 

Hôm qua chúng ta đã có nói chuyện
ở trong khách sạn rồi.

 

Vâng, các ký giả cũng chuẩn bị
sẵn sàng rồi.

 

Không, không phải chuyện đó.

 

Tôi không có ở trong khách sạn,
tôi cần anh tới chuyển điện thoại.

 

Được rồi, chúng tôi sẽ thu xếp lại.

 

OK.

 

Khách sạn Puget Grand đây.

 

Muốn nói vào phòng của
bác sĩ Jenning à?

 

Được, xin đợi một lát.

 

Chúng ta đi đâu?

 

Tới Zillah.

 

Bây giờ tôi chỉ còn biết
làm như vậy thôi.

 

Là Joe.

 

Anh ta tìm anh hay tìm tôi đây?

 

Đã thông qua ải thứ nhất,
tôi đoán hắn tìm tôi.

 

Vì không để hắn phát hiện
tôi phải tắt máy.

 

Alô.

 

Xin chào bác sĩ nổi tiếng.

 

Tôi chỉ muốn xác định là anh
có ở trong phòng không.

 

Đừng đi lung tung đó.

 

Được rồi.

 

Được rồi, chúng ta đã bay
trở lên độ cao.

 

Chỉ là thời gian nói
chuyện quá ngắn.

 

Có lẽ Abby và Marvin đang ở
đằng trước này không xa lắm.

 

Nè, Abby.

 

Ta có mang theo cái này giùm cháu.

 

Có lẽ lần này là tìm cô rồi.

 

Sẵn sàng chưa?

 

OK.

 

Alô?

 

Anh gọi vào phòng của bác sĩ,
sao lại là em nghe điện thoại?

 

Em đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn,
em đi ngay bây giờ đây.

 

Mẹ kiếp Cheryl,
em muốn chơi anh à?

 

Không có, là anh định chơi em đó.

 

Mẹ kiếp, chúng ta sẽ
gặp nhau ở đâu?

 

Được rồi, không có gì đâu.

 

Nghe anh nói đi em yêu.

 

Hãy tin anh.

 

Em có còn là người yêu
bé bỏng của anh không?

 

Phải, em vẫn là người yêu
bé bỏng của anh.

 

Em yêu anh.

 

Anh cũng yêu em.

 

Anh rất yêu em.

 

Gọi tên bác sĩ nghe điện thoại đi.

 

Alô.

 

Alô William.

 

Mày sẽ không còn gặp được
con quỷ nhỏ của mày nữa rồi.

 

Nè, sao không bay trở lên?

 

Sao không bay trở lên?

 

Chúa ơi!

 

''Abby, Marvin, đang ở trên
chiếc xe màu bạc.

 

Chạy trên đường quốc lộ số 5.

 

Joe, em đang trong chiếc xe
màu xanh, chạy theo phía sau.

 

Báo cảnh sát đi''

 

Chúa ơi, cảm ơn chúa.

 

Số này có phải là của
thanh tra FBl không?

 

Tôi là bác sĩ Jenning.

 

Anh không được gọi cho FBl.

 

Tôi là Summer,
thanh tra đội đặc nhiệm.

 

Con gái tôi đang ở trong xe màu bạc,
chạy trên đường quốc lộ số 5.

 

Chúng đang muốn giết nó! Anh phải
chạy tới đó ngăn chặn chúng ngay.

 

Ồ không được rồi.

 

Trực thăng của tôi đang bay
phía sau của anh.

 

Muốn tới được đó phải
mất 20 phút.

 

Vậy là quá lâu.

 

Anh cần phải lập tức
ngăn chặn chúng ngay!

 

Thắt dây an toàn đi!

 

Đường quốc lộ ở đó rồi.

 

Chúng đang ở phía dưới.

 

Mau tìm xe của Marvin đi.

 

Cái tên đó làm gì vậy?

 

Khoan đã, đó là William
phải không?

 

Là bác sĩ chết tiệt đó phải không?
Trả lời tôi đi!

 

Marvin đang ở đó!
Hắn đang ở đó kìa!

 

Cô khẳng định chứ?

 

Chính là chiếc xe đó rồi.

 

Chết tiệt!

 

Anh muốn làm gì vậy?

 

Chuyện gì nữa?

 

Đã không còn thời gian nữa rồi.

 

Mày có nhìn thấy
tên khốn đó không?

 

Sao?

 

Mày có nhìn thấy chiếc
máy bay đó không?

 

Không!

 

Không!

 

Mẹ kiếp! Con đàn bà thúi!

 

Không!

 

Cẩn thận!

 

Anh định làm gì?

 

Nhảy!
Mau nhảy đi!

 

Abby...

 

Abby...

 

Xuống xe!

 

Xuống xe!

 

Chạy mau! Mau chạy đi!

 

Ba!

 

Ba!

 

Không!

 

Abby.

 

Con gái tôi đâu?

 

Abby đâu?

 

Tôi không biết.

 

Nói vậy là ý gì?

 

Tôi không biết mà.

 

FBl!

 

Ông hãy bỏ súng xuống đi!

 

Joe!

 

Joe!

 

Mày đoán là sẽ như thế nào đây
bác sĩ nổi tiếng?

 

Hôm nay mày sẽ không chết đâu...

 

Vì tao muốn suốt đời mày...
phải có cảm giác giống như tao.

 

Anh đã hiểu lầm cái chết
của Ketie rồi.

 

Không phải là tôi hại nó.

 

Joe!

 

Đi lấy chiếc xe tới đây!

 

Đừng Joe!

 

Xin cô đừng làm hại tôi.

 

Abby!

 

Abby!

 

Abby!

 

Cháu đâu rồi, cháu ngoan?

 

Ba cháu không sao cả.

 

Ông ấy kêu chú tới tìm cháu đấy!

 

Abby...

 

Abby!

 

Cháu ở đây à?

 

Em đã lấy được tiền rồi.

 

Em yêu, em có còn nhớ anh có sự
bất ngờ dành cho em không?

 

Nhớ chứ.

 

Chính là nó.

 

Anh nói vậy là ý gì?

 

Cả nhà chúng ta lại có thêm
một thành viên.

 

Em, anh và cả nó.

 

Không được, chúng ta phải trả
nó lại cho cha mẹ nó.

 

Không, chúng ta sẽ dẫn nó theo.

 

Không không.

 

Marvin! Em đúng là con heo ngốc.

 

Em tin hắn mà không tin anh sao?

 

Không, nó và Katie đều là
những đứa trẻ vô tội.

 

Em nghe đây.

 

Em có đi theo anh hay không?

 

Anh đang cần em.

 

Mẹ kiếp anh đang cần em.

 

Em là một người mẹ đó!

 

Hãy lên xe đi!
Lên xe!

 

Joe!

 

Joe!

 

Chuyện gì?

 

Có chuyện gì?

 

Nó lại bị bệnh rồi.

 

Mẹ kiếp!
Thuốc đâu?

 

Ở trong xe! Đợi một lát!

 

Đợi một lát!

 

Chết tiệt!

 

Nè, mày đi đâu?

 

Thuốc của nó ở trên xe.

 

Nè, khoan đã Marvin!

 

Không, Joe! Đừng mà Joe!

 

Không.

 

Lui ra sau!

 

Bỏ nó xuống!

 

Bỏ nó xuống!

 

Marvin, hãy đưa nó cho tôi.

 

Thuốc...

 

Abby!

 

Bỏ nó xuống, tôi sẽ cho
nó uống thuốc.

 

Nó đã không thở được,
anh cần phải giao nó cho tôi.

 

Mẹ...

 

Ở trong bóp của em.

 

Làm ơn đi Marvin...làm ơn.

 

Abby.

 

Abby.

 

William!

 

Ngồi đây đi Abby!

 

Hãy mau hít vào!

 

Không! Hít vào đi con ngoan!

 

Hít vào một lần nữa đi!
Đã đỡ chưa?

 

Đã đỡ chưa?

 

Hãy hít thêm một lần nữa!

 

Cố lên đi con yêu.

 

Ba.

 

Con gái ngoan.

 

''Đây là giá trị kỷ niệm của một người bạn,
và một đồng nghiệp phi phàm''